Mục đích của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ

Ngày đăng: 01-11-2010 | Lượt xem: 3664

MỤC ĐÍCH CỦA ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ
Tổng hợp: Chánh Tuân

I. DẪN NHẬP:

Cách đây hơn 80 năm, khi Ðức Thượng Ðế hạ ngọn linh cơ lần đầu tiên tại Việt Nam, tức là đã đặt viên gạch đầu tiên cho Ðại Ðạo Tam Kỳ Phổ Ðộ tại thế gian này. Từ đó tòa Cao Ðài được thiết lập đồng thời được ban trao sứ mạng Tam Kỳ Phổ Ðộ. Sứ mạng phổ độ nhân sanh kỳ thứ ba này được mệnh danh là sứ mạng Ðại Ðạo do bởi đặc ân của Thượng Ðế dành cho cơ cứu thế hạ nguơn tức là cơ tận độ sau cùng trước khi kết thúc một đại chu kỳ vũ trụ.
Ðức Chí Tôn đã khẳng định điều đó khi Ngài dạy:“Các con ôi! Thầy là Chúa tể càn khôn sinh ra muôn loài vạn vật (qua) bao nhiêu cuộc tuần hoàn, dinh hư tiêu trưởng, đó là sự mầu nhiệm của Thầy đã định sẵn. Vì vậy mà đến buổi hạ nguơn, Thầy đến xứ Việt Nam này để khai đạo, kêu gọi các bậc nguyên nhân hãy sớm lập công bồi đức hướng dẫn toàn thể sanh linh sớm tĩnh tu để về cõi trường tồn chánh giác, hoặc hưởng đời Thượng nguơn Thánh đức” (01.01. Ất Tỵ 1965)

Một cơ cứu thế  do chính Ðức Chí Tôn hoằng hóa không thể xem như công cuộc truyền giáo thông thường như các tôn giáo xưa nay đã làm. Ðây là thời kỳ “hoằng khai Ðại Ðạo” là cuộc vận hành của thiên cơ. Để thực hiện được sứ mạng vô cùng trọng đại đó, Đại Đạo Tam Kỳ  Phổ Độ đã đề ra mục đích: “Thế đạo đại đồng và Thiên đạo giải thoát”.

II. KHÁI LƯỢC VMỤC ĐÍCH CỦA ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ:

Mục đích của Đạo Cao Đài nhằm hoàn thiện hóa con người và xây dựng xã hội bình đẳng, thế giới đại đồng. Về mặt tâm linh, đạo Cao Đài có mục đích giải thoát luân hồi sanh tử. Nói gọn, mục đích của đạo Cao Đài là “Thế đạo đại đồng, Thiên đạo giải thoát”.

Đức Quán Thế Âm Bồ Tát có dạy chúng ta thực hiện được hai mục đích của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ: Thế Đạo Đại Đồng và Thiên Đạo giải thoát như sau:
Đức Bồ Tát dạy về thế đạo đại đồng như sau:

“Nhìn lên chơn lý Đại đồng,
Thực hành cho đúng mới không tội tình.
Đại đồng bao quát thinh thinh,
Chơn lý lẽ thiệt trung minh Đạo Trời”


Xây dựng thế gian thành cõi thái hòa an lạc, và một ngày kia siêu xuất thế gian ra khỏi luân hồi lục đạo là hai diệu dụng không tách rời nhau của chữ “TU”.
Về siêu xuất thế gian Đức Bồ Tát dạy :

” Tâm người là một Cao Đài,
Là Tiểu Thiên Địa, tam tài chí linh.
Xét trong hữu tướng vô hình,
Phải biết thể dụng cho tinh mới thành.
Dụng hình tạm kiếp dương sanh,
Luyện rèn kim thể thoát mành trần la”.

Thế đạo đại đồng: Tương ứng với đường lối hay phương pháp giải quyết cục diện nhân sinh, tạo được cuộc sống an lạc tiến bộ trong xã hội. Thế đạo đại đồng nhằm mục đích thực hiện thế giới nhân loại bình đẳng, hạnh phúc không phân biệt giai cấp, đoàn thể, tôn giáo hay quốc gia dân tộc. Thế đạo đại đồng theo đạo Cao Đài lấy Nhân Bản làm nền tảng, trong đó nhân vị nhân quyền được tôn trọng, nhân tính được phát huy để xây dựng một thế giới văn minh đạo đức hòa bình mà người Cao Đài thường gọi là đời Thánh đức. Theo nghĩa rộng nó còn là tình bác ái đối với muôn loài vạn vật từ những sinh vật nhỏ nhất đến thú cầm, đến loài người, tức là cả chúng sinh. 

Thiên đạo giải thoát: Thiên đạo là Đạo pháp, là đường lối tu hành để người tu đạt được sự giải thoát toàn diện, không còn đau khổ phần thể xác hay phiền não tâm hồn tại thế gian, và xa hơn nữa được giải thoát tâm linh. Sau khi thoát xác, linh hồn người đắc quả Thiên đạo sẽ sống vĩnh viễn trong cõi thiên đường cực lạc không còn bị luân hồi trở lại phàm trần nữa. Muốn thế, người tu Thiên đạo phải học đạo đại thừa, tu luyện thân tâm và thực hành sứ mạng cứu độ tha nhân.

Mục đích Đạo Cao Đài được lập ra cốt yếu là để giáo hóa nhơn sanh, tạo đời sống an bình hạnh phúc kiến tạo một xã hội đại đồng huynh đệ và độ phần hồn của nhơn loại cho thoát khỏi luân hồi chuyển kiếp chốn trần gian lao khổ này.

Như vậy, mục đích của Đạo Cao Đài chú trọng hai phần chính là Thế Đạo đại đồng: tạo một xã hội mà loài người sống trên căn bản Tình thương và Công bằng, biết nhìn nhau là CON cùng một CHA chung và dạy nhơn loại phương tu mới để giải thoát: Thiên Đạo giải thoát.

Đó là hai con đường XỬ THẾ và XUẤT THẾ của tín đồ Cao Đài.

Phần Xử thế, Cao Đài dạy Luân lý cho người đời biết những nghĩa vụ đối với mình, gia đình, xã hội và đối với tất cả chúng sanh, không phân biệt màu da sắc tóc. Về phần Triết lý, Cao Đài dạy người đời coi thường lợi danh phú quý, thoát ly những ràng buộc không cần yếu đời sống vật chất để bình an tâm hồn; đó là nếp sống của bậc chính nhân quân tử.

Phần Xuất thế, Cao Đài dạy tin tưởng tuyệt đối có Thượng Đế là Chủ càn khôn vạn vật, có các Đấng Thần Thánh Tiên Phật trọn lành, có Linh hồn bất diệt, có luật Tấn hóa luân hồi nhân quả là luật công bình thưởng phạt. Do đó, Cao Đài dạy tín đồ lập Công quả (Tam Công) để có hành trang một khi thoát xác mang về trình với Thiên Điều để được giải thoát. 

Cứu cánh hay là nhiệm vụ quan trọng của Đạo Cao Đài là: Tận Độ Chúng Sanh trong thời Hạ Nguơn Mạt Kiếp của Đệ Tam Chuyển, để lập đời Thượng Nguơn Thánh Đức của Đệ Tứ Chuyển. Đặc biệt là Cứu Độ 92 ức Nguyên Nhân còn đang trầm luân nơi cõi trần trở về ngôi xưa vị cũ. 

III. THỰC HIỆN THẾ ĐẠO ĐẠI ĐỒNG: 

1)   Phụng sự đối với nhơn quần xã hội:
Con người đương nhiên mang lấy sứ mạng vi nhân khi sanh ra làm người. Thật vậy, con người được Tạo Hóa un úc, sinh thành là để góp phần chung tay sáng tạo tô điểm cuộc nhân sinh đồng thời hoàn thiện bản thân, phát huy Nhân bản đến mức chơn nhơn thánh thiện. Con người là một tuyệt tác của Tạo Hóa nhưng không phải là một pho tượng mỹ thuật để ngắm nhìn, ngược lại giá trị kỳ diệu của nó ở chỗ nó vẫn tiếp tục tạo tác không ngừng để phụng sự cho cuộc tiến hóa chung của đồng loại và vạn vật.

Ðức Quan Âm Bồ Tát cũng đã từng nhắc nhở:“Con người vừa lọt lòng mẹ là đã thọ ơn của đất trời, của nhân loại. Nếu không làm hoặc để lại một sản nghiệp tinh thần tốt đẹp gọi là trả ơn đất trời, đáp nghĩa nhân loại, đó là hàng ký sinh trùng không hơn không kém, chớ còn chi gọi là hàng tối linh trong vạn vật”  (CQPTGL, 15.9 Quí Sửu, 1973)

Và Ðức Giáo Tông Vô Vi Ðại Ðạo cũng khẳng định sứ mạng vi nhân: “Mỗi người đều có sứ mạng riêng của mỗi người, tất cả nhân loại đều là sứ mạng trong trường tiến hóa này” (CQPTGL, 18.01 Tân Hợi, 1971)

Người đời đang sống, đang hoạt động trong những lĩnh vực, hoàn cảnh khác nhau, nhưng sống và hoạt động mỗi mỗi đều với ý thức nghĩa vụ của một nhân sanh, là đang ở trên nhân bản.

Ðức Giáo Tông Vô Vi Ðại Ðạo cũng có dạy: “Khêu tỏ lý đồng nguyên và qui nguyên, khai sáng tâm linh, đưa con người tôn giáo lên tầm vóc Ðại Ðạo, ngước mắt nhìn lên bầu trời to rộng, vượt ra đại dương trời nước bao la, chấp cánh bay bỗng khắp bốn phương trời để phục vụ nhân loại, phụng sự thiên cơ, làm theo lòng Trời Ðất” 

2)   Phục hồi Nhân bản, tạo thế Nhân hòa đi đến Đại đồng nhân loại:
Về mặt nhân sinh, Đại đồng nhân loại là một lý tưởng của thế giới, một ước vọng của loài người mà cũng là mục tiêu của Sứ mạng Đại Đạo. Gọi là lý tưởng hẳn nhiên không thể đạt đến một cách dễ dàng. Tuy nhiên, “không phải Đức Chí Tôn cấy lúa trên tảng đá hay trao quyển binh thư cho người mù chữ” vì Ngài biết rằng con cái Ngài đã thừa hưởng được cái vốn liếng quí giá của Ngài từ lúc ra đi. Chỉ còn vấn đề là biết vận dụng, khai thác nó ra sao để mọi người đều có thể góp phần vào sự nghiệp chung của toàn cõi nhân sinh.

Vốn liếng ấy chính là Nhân Bản.

Sứ mạng Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ chọn khâu đột phá để thực hiện “thế đạo đại đồng” là phục hồi Nhân bản bởi vì con người đã vô tình hay hữu ý đánh mất cái bản vị cao quí ấy. Do say sưa men đời, đắm chìm trong dục hải, hoặc ngây ngất trên ngôi hư danh ngã mạn.

Nên thánh giáo Cao Đài viết: “Cái bản vị cao quý nhất của con người đối với vạn vật vạn linh cũng là cái rất quan trọng với chính nó trong cuộc sống toàn diện, là sống theo đúng bản vị của con người trong ý nghĩa bất tử bất biến […] nhưng chính nó đã biến thái rất nhiều trong màn đêm lục thức mà cứ ngỡ rằng vẫn còn rực rỡ huy hoàng đẹp đẽ như cánh bướm, như hoa tươi, trong muôn ngàn tiếng ngợi khen vô nghĩa hão huyền”  (Đức Giáo Tông Vô Vi Đại Đạo, CQPTGL, 15.4 Tân Dậu, 1981)

Giáo lý Đại Đạo cảnh tỉnh con người trở về Nhân bản bằng cách:
– Nhắc nhở đẳng cấp tiến hóa của con người đứng trên vạn vật, vạn vật hiện sinh bằng bản năng và bằng thú tánh, nhưng con người có thêm trí năng và thiên lương (lương năng).

“Người là muôn mặt cân phân,
Lý tình gồm đủ, hình thần câu diêu.”
(Câu: cùng; diêu hay diệu: rất hay, rất tốt, huyền diệu)
(Đạo Học Chỉ Nam – Nhân sanh nhất quán)

– Nhìn nhận con người là một chủ thể đã tiến hóa qua con đường gian khổ diệu vợi bằng vô lượng kiếp mới đạt đến địa vị gần với Trời, nhưng vẫn phải học hỏi, trau giồi, phụng sự để tiếp tục tiến hóa đến tận cuối đường là cõi thiêng liêng bất diệt. Thế gian chưa phải là giai đoạn cuối cùng của con đường tiến hóa. Nhưng cuộc sống thế gian là điều kiện để tiếp tục tiến hóa. Nếu tự mãn hay bất mãn ở cõi này đều bị trở ngại hoặc thoái hóa.

“Xét tình trạng nhân sanh xã hội,
Biết tùy thời thay đổi tiến tu;
Cùng nhau vẹt sạch áng mù,
Dắt dìu ra khỏi trần tù bất công.”
(Đạo Học Chỉ Nam – Nhân sanh nhất quán)

“Tự tánh thiên nhiên không làm cho cuộc đời là giả tạm, mà chính chỗ dục vọng của con người mới biến đổi là tạm bợ mà thôi.” (Quan Âm Bồ Tát, Trúc Lâm Thiền Điện, 20.10 Quí Sửu, 1973)

– Nhưng điểm đặc biệt quan trọng nhứt trong sứ mạng phục hồi Nhân bản của Đại đạo Tam Kỳ Phổ Độ là khai thông mối liên hệ giữa Người và Trời. Bởi vì Nhân bản không chỉ là trọng tâm của nhân tính mà tối yếu là hàm ẩn Thượng đế tính trong con người. Cho nên Nhân bản là điểm nối kết của Tâm linh với Nhân sinh. Sứ mạng Đại Đạo dạy cho con người tìm ra chiếc chìa khóa khai thông ấy ở nội tâm, tâm trung thanh tịnh thuần khiết.

“Con người, khi hiểu thông đạo lý, tìm được mấu chốt là chìa khóa liên hệ giữa Người và Trời, thì con người sẽ tự tu, tự tạo, tự lập, tự tiến cho mình trở nên hàng Thần, Thánh, Tiên, Phật dễ dàng”. (Vạn Hạnh Thiền Sư, Minh Lý Thánh Hội, 02.6 Canh Tuất, 1970)

IV.  THỰC HIỆN THIÊN ĐẠO GIẢI THOÁT:

Phổ truyền chánh pháp Đại Đạo, ban trao Sứ mạng Đại thừa:
Từ buổi ban sơ khai đạo, mục đích Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ đã nêu lên: “Thế đạo đại đồng, Thiên đạo giải thoát”. Do đó công cuộc  phổ truyền Chánh pháp Đại Đạo không thể thiếu được để lập thành cơ cứu độ toàn diện, từ xây đời Thánh đức đến giải thoát tâm linh.

Kể từ ngày mùng 1 tháng Giêng năm Tân Dậu (08.02.1921), khi Đức Cao Đài Tiên Ông ban lệnh cho người đệ tử đầu tiên: Chiêu, tam niên trường trai” để được thọ truyền đạo pháp, thì chánh pháp Đại Đạo đã được mở đầu cho Tam Kỳ Phổ Độ rồi vậy.

Ðến đầu năm 1926 ( 25.2.1926) khi Ðức Chí Tôn giải thích ý nghĩa Thánh tượng Thiên nhãn cho chư Tiền khai Ðại Ðạo, có dạy về Chánh pháp Ðại Ðạo như sau:“Lập Tam Kỳ Phổ Ðộ này, duy Thầy cho “Thần” hiệp cùng “Tinh Khí” đặng hiệp đủ  ‘Tam bửu” là cơ mầu nhiệm siêu phàm nhập thánh ….[…]… Thầy đến đặng huờn nguyên Chơn Thần cho các con đặng đắc Ðạo. Con hiểu “Thần cư tại Nhãn” (TNHT, Q 1, 1973, tr.12).

Ðến ngày 07.4.1926 tại Vĩnh Nguyên Tự, Thầy dạy Ngài Ðầu Sư Lê Văn Lịch như sau:” …Muốn trọn hai chữ phổ độ phải làm thế nào? – Thầy hỏi – Phải bày bửu pháp chớ không đặng giấu nữa. Con phải luyện lại cho thành, nội trong tháng năm này về theo Trung đặng đi truyền Ðạo. Nghe và tuân theo”  (TNHT, 1973, tr.15)

Ðến cuối năm 1936 (01.10 Bính Tý), khi ban Kinh Ðại Thừa Chơn Giáo, là quyển kinh đầu tiên của Ðại Ðạo Tam Kỳ Phổ Ðộ về Ðạo pháp, Ðức Chí Tôn đã nêu Thánh Ý như sau:“Ngày nay Ðạo đã trải qua “thời kỳ phổ thông” mà bước đến thời kỳ giáo hóa” nên chi Thầy mới giáng một pho “Ðại Thừa Tâm pháp” để cho các con tầm lối băng về, noi theo giáo lý của Thầy đây, chắc là thoát khỏi bến mê bể khổ (ÐTCG, Trước tiết tàng thơ, chương 24, tr.116).

Thầy lại dạy tiếp:
“Vì con người đã quá trầm luân thống khổ, nên chính mình Thầy là Ngọc Hoàng Thượng Ðế đã động mối từ tâm, cũng vì tánh đức háo sanh mà chẳng nỡ để cho con người tiêu diệt, mới rọi lằn điển quang giáng cõi trần, cốt lập Tiên Thiên Ðại Ðạo, qui nguyên Tam giáo và dụng tâm pháp truyền chơn mà độ rỗi các con” (ÐTCG, ch.26,tr.124)

Thiên Đạo đại thừa là pháp môn tự độ độ tha. Trong Thiên đạo giải thoát có Sứ mạng Đại thừa. Trong Sứ mạng Đại thừa phải thực hành Thiên đạo.

“Thiên đạo trường lưu khắp vạn loài,
Chuyển cơ tiến hóa nhiệm mầu thay;
Đại thừa sứ mạng hành thiên đạo,
Nào quản Hè Đông nẻo dặm dài.”
(Đông Lâm Tiên Trưởng, 15.10 Đinh Tỵ, 1977)

Như thế song song với cơ phổ độ công truyền thì cơ tâm truyền chánh pháp cũng được hoằng hóa để cứu độ nguyên nhân. Trong thời kỳ này Thầy không giao chánh pháp cho tay phàm, tức Thầy là Chơn Sư tối cao, duy nhứt, nhưng Thầy cũng ban quyền pháp cho hàng thiên ân học tu thiên đạo để thọ nhận Sứ mạng đại thừa.

Ðức Ðông Phương Lão Tổ dạy rằng: “[…] Người tu học vào hàng Thiên Ðạo Ðại Thừa là đã lập tâm giải thoát, mà chỉ những con người biết giải thoát mới thấu hiểu Thiên Ðạo để chấp nhận sứ mạng Ðại Thừa”. (CQPTGL, Rằm Tháng 6. Bính Thìn, 1976) 

V. THỰC HIỆN ĐỒNG THỜI THIÊN ĐẠO GIẢI THOÁT VÀ THẾ ĐẠO ĐẠI ĐỒNG:

Về mặt thế đạo (nhập thế):
Đưa nhân loại đến thế giới đại đồng, không kỳ thị phân chia, phù hợp với xu hướng văn minh tiến bộ, tạo cảnh giới an lạc, hòa bình, hạnh phúc trần gian (thiên đàng tại thế).

Về mặt thiên đạo (xuất thế):
Đưa con người tiến hóa lên nấc thang đạo đức chân, thiện, mỹ; nhờ đó con người tự phục hồi được ở chính mình tất cả những giá trị cao quý của một chủ thể tự do: lúc còn ở thế thì thoát khỏi sự chi phối của dục vọng, lúc lìa đời thì thoát kiếp luân hồi sinh tử, trở về hiệp một cùng Thượng Đế (Thiên nhân hiệp nhất).

Hai mặt thế đạo và thiên đạo phải song hành, nhất quán, tác động qua lại, bổ sung ảnh hưởng cho nhau, giúp hành giả sớm hoàn thành sứ mạng vi nhân và hoàn tất chu trình tiến hóa.

Các tôn giáo phát sinh từ Đại Đạo, trải qua lịch sử nhân loại trong mục đích cứu độ con người, đã chịu nhiều biến đổi làm xa cách chơn truyền của các bậc Giáo Tổ. Một khi đã phân hóa cùng cực, tôn giáo không thể thực hiện sứ mạng cứu rỗi nhân sanh nữa. Tôn giáo muốn giữ được bản chất nguyên thủy, đeo đuổi mục đích cứu độ thực tiễn và toàn diện, phải tùng theo qui luật qui nguyên phục nhứt, tức là phục hồi tinh thần Đại Đạo, nêu cao một giáo lý thuần nhứt dẫn dắt nhân sanh tiến hóa tại thế gian và giải thoát xuất thế gian.

Cao Đài chủ trương tâm linh và nhân sinh không tách rời nhau, Thiên đạo và Thế đạo hỗ tương tác động bổ sung cho nhau. 

Như thế song song với cơ phổ độ công truyền thì cơ tâm truyền chánh pháp Thiên đạo đại thừa cũng được hoằng hóa để cứu độ nguyên nhân.
Cao Đài chủ trương Phước Huệ song tu cho nên trên mục tiêu tận độ, Tân pháp Cao Đài được phổ truyền bằng Tam công để người tu mọi căn cơ đều có thể tu tiến toàn diện, Đức Mẹ  Vô Cực Từ Tôn từng ưu ái dặn dò đàn con giác ngộ rằng:
“Nay Tam Kỳ Phổ Độ, Trời hé máy thiên cơ vạch đường chỉ lối cho tu, ráng tập luyện công trình (rèn luyện đức tính), công quả (phục vụ xã hội), công phu (thiền định), thì chắc chắn một kiếp sẽ được thành công đắc quả”. (CQPTGL, Rằm- 02 Đinh Tỵ, 1977)

Và Đức Lê Đại Tiên cũng có dạy: Vui lòng chờ…

“Trở lại lòng mình hỡi thế nhân,
Quay về Thượng Ðế tính đơn thuần
;
Không gây tham vọng không oan trái,
Nước mạnh nhà an bởi hợp quần
.”
(Ðức Lê Ðại Tiên, CQPTGL, TGST1970-1971)

VI. KẾT LUẬN:

Nói tóm lại, mục đích của Đạo Cao Đài là mở ra con đường cứu cánh giải thoát, nhân loại chẳng những tránh được cơ tận diệt để chuyển qua đời Thánh Đức đại đồng huynh đệ mà còn ban cho ân huệ lớn lao là: “Ai ngộ một đời tu cũng đủ trở về cựu vị”. 

Trên mục tiêu “Thế đạo đại đồng”, giáo lý Đại Đạo chủ trương phục hồi nhân bản, tạo thế nhân hòa. Vì chỉ khi nào mỗi người quay lại sống đúng cương vị con người đích thực với đầy đủ nhân tính và thương yêu, tôn trọng mọi người, đối xử xứng đáng với nhân vị của họ, thế gian mới trở nên đời thánh đức hay thế giới đại đồng.

Trên mục tiêu “Thiên đạo giải thoát”, Đức Chí Tôn ban trao Tân pháp Cao Đài, dùng pháp môn tánh mạng song tu độ dẫn các hàng môn đệ cầu đạo giải thoát. Đây là những người bước vào Thiên đạo. Trong Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, Thiên đạo là Thiên đạo đại thừa, tức hành giả phải song hành “tự độ – độ tha”, có nghĩa muốn thực hành thiên đạo thành công đắc quả, phải nhận lãnh sứ mạng tận độ chúng sanh.

Cho nên Ðức Thượng Ðế Khai Minh Ðại Ðạo đồng thời khai minh chân giá trị con người thực hiện sứ mạng vi nhân, nhận lãnh sứ mạng đại thừa, tham dự vào Thiên cơ, nhờ đó đại cuộc Tam Kỳ Phổ Ðộ có cái sức mạnh phi thường bao quát Thiên thượng và thiên hạ, cải hóa con người, tái lập cuộc đời, thúc đẩy tiến hóa tâm linh trở về cứu cánh:

“Một ánh linh quang tỏa khắp cùng,
Khai minh Ðại Ðạo gội nhuần chung;
Soi đường chánh giáo kỳ nguơn hạ,
Mở lối Tiên thiên buổi cuối cùng.
Ðem mảnh can trường làm đuốc tuệ,
Một dòng chơn lý định thời trung;
Dầu cho sứ mạng sau hay trước,
Hãy nhớ thiên ân thuở chín trùng.”

(Hội Ðồng Tiền Bối Tiền Khai ÐÐ.- CQPTGL, Rằm – 10  – Kỷ Mùi 1979).

Bài viết khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *