Đường Trung Đạo

Ngày đăng: 13-12-2011 | Lượt xem: 2167



ĐƯỜNG TRUNG ĐẠO

Tịnh Đường, 15-3 Ất Tỵ (16-4-1965), Đại Đạo năm thứ 40

Cao Đài Tiên Ông, Thầy mừng các con.

THI
Cao thâm mầu nhiệm gắng công tìm,
Đài điện là nơi để ngưỡng chiêm;
Tiên Phật quyết tu thì ắt được,
Ông Xanh sẽ độ trẻ từ nghiêm.

BÀI
Nghiêm đàn Thầy chỉ đôi câu,
Các con lớn nhỏ cùng nhau chạm lòng.
Làm người
nhơn đạo xử xong,
Bước lên Thiên Đạo thoát vòng tử sanh.
Đạo người còn quá mỏng manh,
Làm sao cho chứng cho thành Phật Tiên.

Khuyên con hôm sớm kiền kiền,
Dung nghi đoan chính Pháp Quyền tinh minh.
Tinh minh để sửa chế mình,
Cho ra đạo đức cho thành Thiên Ân.
Oai nghi trấn ngự xa gần,
Một phần tu kỷ một phần độ tha.
Con đường kiểu mẫu qui gia,
Sớm chiều con phải thiết tha cho nhiều.
Hễ cao thì lộ vẻ kiêu,
Càng kiêu công đức càng tiêu lần lần.
Làm sao lòng nhẹ lân lân,
Lợi danh chẳng nhuộm bụi trần không nhơ.
Minh tâm vẹt được ngút mờ,
Ngút mờ còn phủ ý ngờ còn to.
Thầy đâu bảo trẻ tu mò,
Biện phân chơn giả cân đo chánh tà.
Ba năm con đã lướt qua,
Bước đường gai gốc con đà dẫm lên.
Muốn về muôn khổ đều quên,
Khổ đành cam khổ phải nên mới là.
Tìm Tiên học phép Tiên gia,
Luyện đơn nấu thuốc không già được thân.
Thuốc Tiên uống dứt nghiệp trần,
Làm cho trí huệ tinh thần càng cao.
Động Tiên thong thả ra vào,
Cờ vây rượu cúc bàn đào chung vui.


Hôm nay Thầy đến chứng lễ ba năm của hai con Hậu, Tuyến. Thầy mừng, chí con đã quyết lòng con đã thành, cái công đức cầu đạo của các con nơi nầy, không phải vì riêng mình mà còn nghĩ đến cho tiền đồ của cơ đạo.

Đêm tối mịt mờ dầu chưa được có ánh sáng của mặt Trời thì các con cũng tự lấy mình làm bó đuốc chong giữa lối đường cho muôn kẻ lại qua. Lòng ấy Thầy hoan hỷ chứng minh. Nhưng để đánh dấu một giai đoạn Trung Hưng, thì các con còn phải làm gì hơn nữa để xứng đáng con người của các con.

Một chiếc thuyền to bị cạn, đủ đâu một vài gánh nước mà làm nỗi con thuyền, cần phải xoi lạch vét mương cho nước biển đông chảy lại, để cho thuyền dễ dàng day trở lại qua. 

Song cái thế không phải phủ nhận chỗ làm của các con, mà đó là chứng cái lòng biết lo, biết thiết tha cho cơ đạo, thì hôm nay các con cần tiến sâu vào Quyền Pháp mà Thầy đã đặt cho Tông Đạo Trung Hưng có đủ nhiệm mầu, có sự chứng, có phần tượng trưng thành tựu, có đủ oai nghi khuyên dụ loài người, có công đức lãnh đạo đưa đường cho chúng sanh, vui theo mà về cựu vị, có đơn linh đủ trị được bệnh đời, có chứng giải mỗi việc làm, đâu phải lờ mờ không khoa học. Nên Thầy ước sao trên đường sứ mạng các con phải làm sáng tỏ danh con và danh đạo, đừng lờ mờ ấp úng không có một sự dứt khoát rõ ràng. Làm một việc gì phải biết nguyên nhân và kết quả, phải đủ chứng minh khoa học, phải thấy hiệu nghiệm rõ ràng, phải biết làm như vậy có lợi hay hại, lợi bao nhiêu mà sự vĩnh viễn được bao nhiêu, hại khó thấy nhưng ráng thấy, đừng nên làm cái cớ vấp phạm cho mọi người, mà nếu việc làm của con chưa tin được chắc chắn, thì đừng bảo người phải cùng làm như mình. Phải tu cho chứng, chứng rõ ràng lòng không bận lo phiền não, thân không bệnh tật buộc ràng, trí xét đoán công minh rõ tà rõ chánh. Nói xuất Thần phải thấy Thần biến hóa, nói đắc đạo phải thấy đạo nhiệm mầu, đừng tin vu vơ, nói không sách vở. Thầy đến lần nầy là chứng minh, chứng minh việc làm từ xưa cho chí nay, từ người Giáo Tổ truyền trao Quyền Pháp cho đời, nếu không đủ khoa học giải thích thì ai nghe mình, dầu mình là Thánh.

Đây Thầy còn nhiều chương giáo pháp cũng cho các con biết thêm rằng. Cái trọng nhiệm đóng vai Trung Hưng, chẳng phải ở phần vận chuyển của Thầy mà đủ, mà phải ở những con Hướng Đạo đắc đạo. Đắc đạo không phải như sự hiểu lầm của các con từ lâu, chết rồi được cứu, mà đắc đạo là đắc được ý Thầy, tạo thành vạn vật, đắc được ý người, thuận lẽ thành tựu cho thế gian. Con còn mê, mê theo cái vọng, vọng lại chỗ cầu kỳ không thực tế, mà con đường trung đạo như khó chứng. Nếu hai lẽ mâu thuẫn của Trời đất thiếu chỗ điều hòa thì làm gì các con và vũ trụ còn được cho đến nay? Nếu lấy mâu thuẫn để phân tranh thì lúc nào cũng thấy rối loạn xáo trộn, mà mâu thuẫn là then chốt của Trời đất, là then chốt của sự đắc đạo của các con làm gì thiếu được. Song sự vận hành của cơ tịnh động là phương tu để đắc đạo. Đắc đạo là ở thể thái hòa, mà thái hòa là đường Trung Hưng Trung Đạo. Thầy sẽ dạy sau. Đến đây các con dừng nghĩ, để lấy hơi mà kiểm điểm việc làm và chuẩn bị lên đường Quyền Pháp.

Thầy nói thiệt cùng các con, danh Thầy rất quan trọng, pháp Thầy rất thiết dụng, nếu Thầy không làm cho con nên, Thầy chưa phải là Thầy. Nếu pháp Thầy chưa giải thoát cho các con ra ngoài vòng sanh tử, thì danh Thầy cũng hư, mà danh Thầy hư thì Quyền Pháp đừng mong cứu độ, sự tái tạo và bảo tồn cũng đừng trông đợi uổng công. Vậy các con nhớ rằng đạo Trời mầu nhiệm con còn phải học nhiều, có thể một kiếp tu thành hoặc cần trăm ngàn kiếp nữa mới chứng. Đừng nghĩ rằng sự mầu nhiệm chỉ có bấy nhiêu. Mà nếu chỉ có bao nhiêu con đạt được, thì con coi nhiêu đó có đủ chống đỡ Trời đất không? Khiến nỗi chúng sanh không?

Còn nhiều lắm, một kho tàng ẩn dấu nhiều lớp nhiều ngăn. Con học, học nữa học cho nhiều không phải nhốt vào chỉ ba năm tám tháng hay chín năm mà các người đệ tử đã phải làm xong.

Song nói học cho rành lẽ đạo thì dầu cho hóa thân như cát sông hằng cũng khó cho thông. Mà học là học cái đạo vô vi, phá được cái vô minh, đoạn được cái lòng mê chấp, tâm được minh tánh được tỏ, là được đắc đạo rồi. Trời đất tuy to lớn nhưng rút gọn trong một chữ “như”.

Con đọc Bát Nhã để thấy tánh chơn không.
Con đọc Lăng Nghiêm để thông tâm bình đẳng.
Con xem Kinh Kim Cang tìm biết tứ diệu tướng.

Vạn pháp do tâm, thì lòng con lân lân nhẹ bổng, thân con cổi mở tự do. Người với con không còn phân biệt. Trời đất với con chẳng còn cách xa.

Vậy con tu, trước tu thân xử thế, ăn ở theo đạo Nho, để chế ngự khổ lụy buộc ràng. Phải luyện đơn học đạo Tiên gia cầu thông vạn pháp, học Tiên đạo mới đồng nhứt cùng Tạo Hóa, phối hiệp tương đồng cùng Trời đất mà hóa sinh. Vượt tới đạo tịch tịnh chơn không để đồng cùng vô cực mà ngậm ôm Trời đất, bảo tồn vũ trụ chúng sanh. Vậy các con tạm lấy bản nầy chứng minh. Bản nầy các con cần thông để trình bày cho hàng đạo hữu chứng minh chứng ngộ. Có chứng ngộ mới có chứng minh, có chứng minh mới thấy mình chứng ngộ. Không ra ngoài tà giáo. Vậy quyển “Tánh Mạng Khuê Chỉ” các con bước đầu học lần, học cho nhớ, cho nằm lòng, Thầy sẽ chỉ lần mỗi pháp môn để con đồng tu đồng học, mặc dù có nhiều đứa không ưng, nhưng lẽ Trời phải vậy. Việc làm cần chỉnh đốn để thành qui củ. Mặc dù các con sau nầy phải đối đầu cùng hai phương diện Thế Đạo và Thiên Đạo, Công Truyền và Tâm Truyền, sự đối đầu cũng là một việc gay go, mà bất đắc dĩ, chưa chắc chi hai hệ thống đó thừa nhận con đường Trung Đạo của hệ thống Trung Hưng. Nhưng hệ thống “trung” nầy xây dựng Quyền Pháp ở chỗ chứng minh và chứng ngộ. Nên việc làm đòi hỏi các con phải bỏ ra rất nhiều công phu tu tập, tu tập để điều khiển được cái thân, làm chủ lấy mình, để đủ tư cách làm cho hai hệ thống kia phải thừa nhận, thì đạo Cao Đài đến đó mới có một Giáo Hội duy nhất.

Việc làm lớn lao người còn thưa thớt. Tướng không quân thì trận giặc thiếu oai hùng, quân không tướng nào khác chi rắn không đầu, nội tình hỗn loạn. Có quân có tướng có Quyền Pháp thì thắng trận dễ dàng, con nên nhớ ba điều nầy mà làm vừa lòng Thầy để sớm đón cơ thành tựu. Thôi Thầy ban bồ đạo chung cho các con

Bồ đào con biết pháp chi không,Cam lộ do đâu? Bởi khí thông;
Tân dịch chưa thành là rượu trắng,
Đem tinh về não ấy Thần công.

Đàn nầy đáng ra dành riêng cho lễ ba năm nhứt bộ. Nhưng việc làm cần hơn.

Thầy muốn các con thông cảm mà để lòng lo. Tương thành tương tựu có chương trình Lý Bạch, đặt nó vào đấy.

Thăng.

Bài viết khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *