Giới khẩu kinh

Giới khẩu kinh
Ngọc Linh Thánh Tịnh, Tý thời 20 tháng 6 năm Kỷ Hợi (25 – 7 – 1959)
Vân Hương Thánh Mẫu, mừng chư môn sanh nam nữ.Chư môn sanh được phép tọa thiền hầu nghe Ta tả kinh nhơn dịp lễ kỷ niệm Đức Nam Hải Như Lai. [ . . .]
Giới Khẩu Kinh
THI BÀI:
Người dương thế thường hay lầm lỗi,
Biết vì đâu nên nỗi sai ngoa;
Cũng vì cái miệng nói ra,
Những lời bất chánh mới gia tội tình.
Khuyến nhơn thế vật khinh khinh thị,
Hãy dặn lòng trước nghĩ sau phân;
Cổ lai quân tử hiền nhân,
Dặt dè lời nói như bưng miệng bình.
Nhứt ngôn xuất phi vinh tắc nhục, [1]
Nói sao cho kẻ phục người vì;
Miệng mà lắm tiếng thị phi,
Ăn càn [2] nói bướng khổ thì về sau.
Dễ nói ra lấy vào rất khó,
Chớ tưởng rằng không có làm sao;
Hai bên vai vác [3] chép vào,
Huyên thuyên cái miệng dạ nào nghĩ cho.
Muốn nấu cơm phải vo sạch gạo,
Mà sao lời bất hảo không chừa;
Hãy noi gương những người xưa,
Mỗi khi muốn nói lọc lừa từ câu.
Trên Bắc Đẩu Nam Tào soi xét,
Cái miệng mà thót mét chi đây;
Nhiều lời tai nạn còn dài,
Nghe lời Ta dạy để rày nghe theo.
Bao nhiêu kẻ tiếng tiêu miệng ớt,
Ngọt như đường muốn sớt của cho;
Nhưng mà lòng quá đắn đo,
Khuyên chư môn đệ giữ cho được lời.
Hãy nghe kỹ Ta thời dạy bảo,
Để trở nên người đạo mai chiều;
Một là chớ có lắm điều,
Hai đừng xảo ngữ ra chiều đẩy đưa.
Ba thấy kẻ đi trưa về tối,
Chớ bày điều nên mối thị phi;
Rồi ra tiếng bấc tiếng chì,
Đã dơ cái miệng ích gì cho ta.
Bốn khi đến Phật Tòa lễ bái,
Giữ tâm tâm van vái Phật Trời;
Chớ hề lắm tiếng nhiều lời,
Phước chưa được hưởng tội thời thấy ngay.
Năm Ta dạy những ngày còn bé,
Ăn nói cho có lễ có nghi;
Trên thời cha mẹ kỉnh vì,
Mẹ cha có hỏi con thì sẽ thưa.
Sáu là dạy khi đưa khi đón,
Mẹ cha chồng săn đón nhỏ to;
Chớ hề khi bán khi mua,
Khi nhiều khi ít, càn đùa khi khinh.
Bảy, là dạy nghe kinh tụng niệm,
Giữ tấc lòng đốn tiệm siêng cần;
Khuyên đừng miệng đọc lăng nhăng,
Rồi ra câu được câu chăng ích gì.
Tám, là dạy khi đi với bạn,
Lời thiệt hơn phải ráng nghe nhau;
Chớ hề nói trước nói sau,
Giữ lời chánh trực ai hầu dám khinh.
Chín là dạy giữ mình làm trước,
Ở làm sao cho được như lời;
Chớ hề nhạo báng chê cười,
Mười phần ở được trọn mười như kinh.
Mười, là dạy chớ bình phẩm bạn,
Muốn nói ra lóng gạn từ câu;
Ai mà giữ đúng đuôi đầu,
Thì người ấy được theo hầu Phật Tiên.
Bút Thần giáng trước đàn tiên,
Gọi là “Giới Khẩu” một thiên truyền đời.NGÂM:
Giã từ Ta thượng thiên đài,
Tịnh lòng tiếp lịnh Như Lai lâm đàn.
Người dương thế thường hay lầm lỗi,
Biết vì đâu nên nỗi sai ngoa;
Cũng vì cái miệng nói ra,
Những lời bất chánh mới gia tội tình.
Khuyến nhơn thế vật khinh khinh thị,
Hãy dặn lòng trước nghĩ sau phân;
Cổ lai quân tử hiền nhân,
Dặt dè lời nói như bưng miệng bình.
Nhứt ngôn xuất phi vinh tắc nhục, [1]
Nói sao cho kẻ phục người vì;
Miệng mà lắm tiếng thị phi,
Ăn càn [2] nói bướng khổ thì về sau.
Dễ nói ra lấy vào rất khó,
Chớ tưởng rằng không có làm sao;
Hai bên vai vác [3] chép vào,
Huyên thuyên cái miệng dạ nào nghĩ cho.
Muốn nấu cơm phải vo sạch gạo,
Mà sao lời bất hảo không chừa;
Hãy noi gương những người xưa,
Mỗi khi muốn nói lọc lừa từ câu.
Trên Bắc Đẩu Nam Tào soi xét,
Cái miệng mà thót mét chi đây;
Nhiều lời tai nạn còn dài,
Nghe lời Ta dạy để rày nghe theo.
Bao nhiêu kẻ tiếng tiêu miệng ớt,
Ngọt như đường muốn sớt của cho;
Nhưng mà lòng quá đắn đo,
Khuyên chư môn đệ giữ cho được lời.
Hãy nghe kỹ Ta thời dạy bảo,
Để trở nên người đạo mai chiều;
Một là chớ có lắm điều,
Hai đừng xảo ngữ ra chiều đẩy đưa.
Ba thấy kẻ đi trưa về tối,
Chớ bày điều nên mối thị phi;
Rồi ra tiếng bấc tiếng chì,
Đã dơ cái miệng ích gì cho ta.
Bốn khi đến Phật Tòa lễ bái,
Giữ tâm tâm van vái Phật Trời;
Chớ hề lắm tiếng nhiều lời,
Phước chưa được hưởng tội thời thấy ngay.
Năm Ta dạy những ngày còn bé,
Ăn nói cho có lễ có nghi;
Trên thời cha mẹ kỉnh vì,
Mẹ cha có hỏi con thì sẽ thưa.
Sáu là dạy khi đưa khi đón,
Mẹ cha chồng săn đón nhỏ to;
Chớ hề khi bán khi mua,
Khi nhiều khi ít, càn đùa khi khinh.
Bảy, là dạy nghe kinh tụng niệm,
Giữ tấc lòng đốn tiệm siêng cần;
Khuyên đừng miệng đọc lăng nhăng,
Rồi ra câu được câu chăng ích gì.
Tám, là dạy khi đi với bạn,
Lời thiệt hơn phải ráng nghe nhau;
Chớ hề nói trước nói sau,
Giữ lời chánh trực ai hầu dám khinh.
Chín là dạy giữ mình làm trước,
Ở làm sao cho được như lời;
Chớ hề nhạo báng chê cười,
Mười phần ở được trọn mười như kinh.
Mười, là dạy chớ bình phẩm bạn,
Muốn nói ra lóng gạn từ câu;
Ai mà giữ đúng đuôi đầu,
Thì người ấy được theo hầu Phật Tiên.
Bút Thần giáng trước đàn tiên,
Gọi là “Giới Khẩu” một thiên truyền đời.NGÂM:
Giã từ Ta thượng thiên đài,
Tịnh lòng tiếp lịnh Như Lai lâm đàn.
———————————————————————–
2. Ăn nói càn quấy.
Trích: Minh Thiện Chơn Kinh
Bài viết khác:
Một vài phương pháp tập rèn để tự thắng chính mình
Điều người ăn chay cần biết
Kinh Sám Hối minh họa
Những hệ luận của giáo lý Đại Đạo từ hai nguyên lý Thiên Địa Vạn Vật nhất thể và Nhứt tán vạn - Vạn ...
Một chữ Tâm
Kinh Ngọc Lộ Kim Bàn
Chữ Định và chữ Nhẫn
Song tu Đời Đạo
Trả lời