Thế gian là cõi tạm, sớm biết lo tu để giải thoát

Ngày đăng: 06-10-2010 | Lượt xem: 2064
Mãi lẩn quẩn trong vòng lẩn quẩn,
 Mặc, uống, ăn, vui, giận, ghét, thương;
Rồi đây mái tóc pha sương,
Rồi đây nắm đất vùi chôn cuộc đời.
Trích Thánh Giáo Sưu Tập

THẾ GIAN LÀ CÕI TẠM,

SỚM BIẾT LO TU ĐỂ GIẢI THOÁT
(Ngân Hoa Đàn, Tý thời 16 tháng 01 năm Đạo 33 Mậu Tuất)
THI
LÊ SƠN mừng cả các con thơ,
THÁNH MẪU ban ân trước Điện thờ;
NGỰ BÚT đề thơ kỳ Thượng Hội,
CHỨNG MINH lễ hiến Đạo tâm thơ.
THI
Thăm thẳm non cao ứa lụy tròng,
Nhìn đời xem trẻ luống đau lòng;
Con ôi! Sớm bước qua bờ giác,
Chứng quả lập công  đến cảnh không.
HỰU
Cảnh không thong thả sớm chiều trưa,
Vui thú cờ tiên ấy lẽ thừa;
Vật chất giả trò con sớm lánh,
Nó làm hại trẻ ráng tương dưa.

Nầy các đồ đệ mỗi con! Trong thế kỷ mạt đời, nhơn vật phải chịu dưới luật Tuần Huờn chuyển vận. Để sàn sảy đem lại bao nhiêu chơn linh phục vị. Thế thì các đồ đệ mỗi con gát bỏ lại mùi vật chất, để tìm lý thú thanh nhàn dưỡng tánh, tồn tâm mà tìm con đường cực lạc là nơi cảnh tiên xưa vị cũ.
Các đồ đệ con rất hữu hạnh, mà ngộ kỳ truyền Tam Kỳ Đại Đạo, cần nên phấn chí để lượm lặt âm chất quả công, rồi đây Tôn Sư sẽ chiếu điển lần lượt điểm truyền mỗi đồ đệ con, tùy  theo sự thích ứng để bảo tồn sanh mạng của mỗi đồ đệ con.
Các con đã là người, đã lỡ sanh trên trường mạng bạc của thế hệ, phải chịu dưới sự nô đùa của những khách trần gian tiếng tặng.
Bởi chỗ sự thiếu đức kém tài, nên có nhiều môn đồ con phải sa vào vòng trụy lạc.
Giờ đây Tôn Sư đã lãnh truyền mẫu mạng nơi cảnh Diêu Cung để hạ trần xoè tay nâng đỡ bằng sự truyền lời, hoặc sự cứu vãn phần hồn khi ly trần chứng vị. còn phần xác đồ đệ mỗi con cần nên trau sửa nó, hễ có nó các con mới trả đặng nghiệp quả xưa mà huờn nguyên mạng thể.
Vậy các con từ đây lấy sự tương thân hòa ái để nâng đỡ chị trước em sau, mà đi đến con đường đạo đức chung mạt nên nhớ.

BÀI
Đêm Thượng Nguơn trăng tròn vừa khuyết,
Ban ân lành thời tiết gội nhuần;
Cho con đồ đệ hồi xuân,
Đặng tầm chơn Đạo thục thuần học thêm.
Đời cùng cuối đắm chìm bể khổ,
Thế điêu nguy nhiều chỗ tai nàn;
Nhìn đời lắm cảnh gian nan,
Màn the vân cẩu lỡ làng đời tu.
Tu con phải lọng dù xa lánh,
Lánh phồn ba tìm cảnh thanh nhàn;
Nhìn đời lắm cảnh gian nan,
Luyện hồn chế phách hào quang thượng đằng.
Con đã là trong hàng Phật tử,
Lẽ nào con chẳng giữ tánh xưa;
Bỏ đi lần bước thượng thừa,
Chơn truyền học tập sớm trưa đặng rành.
Thất ức niên nhơn sanh gặp Đạo,
Dễ gì con đặng tạo linh hồn;
Còn Trời còn Mẹ bảo tồn,
Con tua cố gắng sớm hôm tu trì.
Tu thì phải quy y cho đúng,
Hạnh hoàn toàn đồ trúng Thiên thơ;
Đừng như giữa bến bên bờ,
Đạo đời chẳng vẹn u ơ dã tràng.
Nay Thượng Nguơn Thiên ân Địa kiệt,
Ban phước lành thời tiết vui tươi;
Thì con chớ có biến lười,
Học hành siêng sắn như người hy sinh.
Đem vóc ngọc chôn mình đáy bể,
Có chi mà lưu thế truyền đời;
Sang giàu như thể sương mơi,
Như dòng nước cuốn tả tơi bèo tàn.
Con đã chán trần gian giả tạm,
Vào Đạo thì khử ám hồi minh;
Kính tin công quả, công trình,
Học hành cho vẹn sử kinh giồi mài.
Con nhìn kỹ lá lay phận bạc,
Kìa màu hoa nhan nhác dẫy đầy;
Trắng, xanh, vàng, đỏ hây hây,
Hoa tàn úa nhụy rụng đầy cội cây.
Nên sớm tỉnh theo Thầy nương bạn,
Mà ẩn thân dày dạn qua ngày;
Tu thì chịu khổ trường chay,
Thượng thừa đăng bảng sau ngày đăng Tiên.
Bực hạ thừa trần duyên đời Đạo,
Thì lập công bổ báo ơn dày;
Giúp đời lo Đạo cả hai,
Đó là hướng thiện đầu bài sử kinh.
Thăng.

Bài viết khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *