Ðèn tắt
Ðèn tắt
Có một anh mù lại thăm một người bạn đến khuya mới về. Người bạn trao cho anh ta một cái đèn.
– “Tôi cần chi tới đèn, anh ơi. Ðối với tôi, ánh sáng cũng như bóng tối mà thôi”, người mù buồn bã trả lời.
– “Tôi biết lắm. Anh chẳng cần đèn để dò đường đi. Nhưng có đèn anh sẽ đỡ bị người khác đâm vào anh. Vậy anh cứ cầm lấy đi.”
Người mù cầm đèn mạnh dạn bước đi. Nhưng chẳng bao lâu, có kẻ đâm thẳng vào anh ta.
– “Ô hay! Ði đứng phải coi chừng một chút chứ. Bộ ông không nhìn thấy ánh đèn của tôi sao?”
Người lạ mặt trả lời chậm rãi:
– “Này ông bạn ơi! Ðèn ông bạn đã tắt từ lâu rồi…”
Nguồn: Vườn Thiền
Bài viết khác:
Chiếc gương và cửa sổ
Vò nước suối
Chuyện của dòng sông
Chiếc Bè
Thiền Sư và Cô Lái Đò
Đạt Ma Tổ Sư mất dép
101 Truyện Thiền
CỨU GIÚP NGƯỜI BỊ RẮN ĐỘC, RẾT, BỌ CẠP CẮN
Trả lời