Góp một phần yêu thương vào cuộc sống!

Ngày đăng: 13-06-2011 | Lượt xem: 2194

Góp một phần yêu thương vào cuộc sống!

Nó vừa bước vào phòng học, khua tay xuống gầm bàn thì bỗng nhiên có vật gì đó cứng cứng, cầm lên là một chiếc điện thoại LG cảm ứng.

Nó há hốc miệng, nhìn xung quanh. Không thấy một ai cả, chẳng nhẽ ai đó đã bỏ quên từ hồi sáng. Lớp học dần đông hơn, nó cứ ngồi đấy ngắm nghía, mân mê chiếc điện thoại từ trên trời rơi xuống. Rồi nó lại nhìn qua chiếc điện thoại của nó, Nokia 1202, chỉ đơn giản là một cái “cục gạch”.

Nó nghĩ thầm trong bụng, mình đã từng có một chiếc điện thoại xịn như vậy nhưng đã bị mất có lẽ đấy là ý trời muốn trả lại cho mình những gì đã mất. Nó cười thầm… Hay là mình giấu cái điện thoại này đi, dù sao cũng chẳng ai biết, lại còn có điện thoại xịn mà dùng.

Nó phân vân mãi, đấu tranh mãi.  Trong con người nó, một tốt một xấu bắt đầu “đánh nhau”. Nó nghĩ đến lợi ích của bản thân nó khi được chiếc điện thoại như vậy. Nó sẽ có cái khoe với bạn bè, không sợ cái Lan lúc nào cũng bĩu môi chọc nó “cái cục gạch của mày ấy à, không đáng tiền, đã dùng phải dùng hàng xịn chứ”. Mỗi lần nghe cái Lan nói vậy là nó như muốn điên tiết lên nhưng điều kiện hoàn cảnh nhà chỉ có thể sắm cho nó chiếc điện thoại “cục gạch” ấy thôi. Nó đặt 2 chiếc điện thoại lên bàn, một của nó và cái kia là của một người xa lạ, ai  “xấu số” đã bỏ quên chiếc điện thoại trong gầm bàn và giờ đây nằm trong tay nó. Nhìn qua nhìn lại… nó nghĩ, chiếc điện thoại này đẹp quá, đúng cái màu nó thích nữa mà mua chắc cũng phải mất vài triệu. Hay là mình cứ lấy đi… Rồi nó lại thấy cái gì đấy khó chịu trong lòng… hay là mình trả cho người ta.

Cái thiện và cái ác trong nó đang xung đột. Nó nhớ đến có lần thầy đã hỏi “Một ngày mẹ em bị ốm nặng không có tiền chữa bệnh, ra ngoài đường em tình cờ nhặt được một số tiền đủ để mua thuốc cho mẹ. Em sẽ làm như thế nào nếu như em biết người bị mất số tiền ấy cũng đang rất cần tiền để chữa trị cho con của họ. Không có số tiền ấy con họ có thể bị chết”. Khi ấy có một bạn nói sẽ không trả lại tiền cho người bị mất vì tính mạng của mẹ lúc đó là quan trọng hơn cả. Nó đứng lên phản đối câu trả lời của bạn đó, nó đã biện minh rằng không bao giờ được vì lợi ích của bản thân mà cướp đi mạng sống của người khác như thế. Nếu là tôi, tôi sẽ trả lại tiền. Vì nhặt được của rơi phải trả lại cho người mất chứ”. Hôm đó, có thể người bạn đó đúng, cũng có thể chỉ mình nó đúng nhưng nó đã được thầy giáo khen.

… Nó chợt chột dạ khi chiếc điện thoại nó nhặt được rung lên, có ai đó gọi. Trên màn hình là dòng chữ… “mẹ yêu đang gọi”. Cuộc gọi lặp đi lặp lại 3 hay 4 lần gì đó. Tự dưng lòng nó bâng quơ… hay mình đem trả lại cho người ta. Ở nhà mẹ luôn dạy nó ra ngoài phải làm thật nhiều việc tốt, chỉ khi mình làm việc tốt mình mới cảm thấy cuộc sống này có nhiều niềm vui. Chỉ khi mình làm nhiều việc tốt mình mới cảm thấy rằng cuộc sống xung quanh tràn ngập yêu thương, tràn ngập tiếng cười.

Nó đứng lên, cầm chiếc điện thoại đi thẳng lên bàn giáo viên. Nó đưa chiếc điện thoại ấy cho thầy và nhờ thầy tìm chủ nhân chiếc điện thoại giùm nó. Nó thầm nhủ trong lòng “cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì của người khác thì nên trả lại. Mong rằng chiếc điện thoại sẽ sớm về với chủ nhân của nó, mẹ bạn đang lo lắng cho bạn lắm đấy”. Nó mỉm cười, lòng nhẹ tênh… thế là nó đã làm một điều tốt, nó đã góp một phần yêu thương vào cuộc sống hiện tại này.

Nguồn: FB Phật Pháp

Bài viết khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *