Cảnh Tỉnh Mê Tâm

Ngày đăng: 02-10-2010 | Lượt xem: 2530
CẢNH TỈNH MÊ TÂM
THÁNH THẤT TÂN ÐỊNH
Dậu thời Rằm tháng 8 Canh Tuất (15-9-1970)
     

DIÊU TRÌ KIM MẪU VÔ CỰC TỪ TÔN, Mẹ linh hồn các con. Mẹ mừng các con.

Thi:
Tỉnh tỉnh con ơi! một giấc nồng,
Quên căn để Mẹ luống hằng trông;
Cho đàn con dại vào trần cấu,
Ðem lại những gì Mẹ ước mong.

      Mùa Thu nầy, trong mưa Thu ảm đạm, lòng các con đón Thu trong giữa thời đất nước còn chiến tranh khói lửa, dân tộc con còn điêu linh đồ thán, bạn bè đạo hữu con còn có đứa cơm chưa đủ no, áo chưa đủ ấm, rày đây mai đó trong cảnh giựt giành xô đẩy lấn đất chiếm người! Trong đạo hữu của con có những đứa quên căn quên kiếp, quên nhiệm vụ cao cả trong sứ mạng thế Thiên hành hóa!
      Mẹ đến với các con không phải chỉ để vui hưởng những lễ vật trang trọng mà các con ưu tư dành dụm để sắm sanh, cũng không phải để cùng các con hứng cảnh xem mây trong gió mát trăng thanh với linh đình lễ vật, cũng không phải đến với các con trong Bửu Ðiện nguy nga sơn son phết vàng, đèn hương sáng lòa nghi ngút, trong lúc mà đồng bào các con có nhiều đứa còn điêu linh khổ sở, có nhiều đứa còn quên Ðạo quên nguồn gốc, đang chạy theo những thị dục sở tế, tranh giành với nhau vì miếng ăn đất ở, vì chỗ đứng nơi ngồi, vì tiếng hơn lời thiệt, vì cách đối xử chẳng ngó được ngay.
      Mùa Thu nầy, Mẹ đến với các con trong tình thương trìu mến, trong giáo dục đạo đức, trong cảnh tỉnh mê tâm, để nhắc nhở giác ngộ các con trong cảnh chia ly, để hợp đoàn cùng nhau tu học, dìu dắt trở lại dưới chơn Thầy Chí Tôn Thượng Phụ. Ðó là điểm chánh mà Mẹ đã và đang đến với các con trong giờ nầy. Vậy Mẹ miễn lễ, các con đồng an tọa.
      Các con ôi!

Thi:
Từ mấy năm qua đã dạy nhiều,
Hỡi con còn nhớ được bao nhiêu;
Những lời ngọt dịu cùng an ủi,
Rằng phải thương nhau để dắt dìu.
Thi Bài:
      Dìu dắt nhau trên đường đạo đức,
      Dạy bảo và giúp sức cho nhau;
            Ðứa khôn lớn tuổi bạc đầu,
Ðã nhiều kinh nghiệm thâm sâu đạo đời.
      Dắt đứa bé tuổi còn thơ dại,
      Ăn chưa no lo lại tới đâu;
            Khi vui thì nói đàng đầu,
Lúc buồn thì lại trở đầu làm đuôi!
      Kinh nghiệm Ðạo chưa xuôi chưa hiểu,
      Kinh nghiệm đời còn thiếu còn sơ;
            Thương cho mấy đứa dại khờ,
Ru chưa biết bến biết bờ là đâu!
      Vui thì nói những câu non nỉ,
      Rằng đó đây chị chị em em;
            Những khi gió tạt ướt rèm,
Chở che không quản ngày đêm chẳng sờn.
      Nhưng đến lúc giận hờn thì chấp,
      Rằng đó đây tu thấp tu cao;
            Rằng là kẻ trước người sau,
Buông lời chua chát tao tao mầy mầy!
      Trong cửa Ðạo sớm rầy chiều trách,
     Giữa Thánh Ðường hạch xách nặng ngôn;
            Quên rằng trước mặt Chí Tôn,
Quên rằng Diêu Ðiện Từ Tôn trên đầu!
      Hỏi có tốt gì đâu hỡi trẻ!
      Ðụng chạm nhau chia rẽ đó đây,
            Tưởng là đi Bắc đi Tây,
Nhưng rồi cũng ở Ðạo Thầy mà thôi.
      Hỡi các con may duyên gặp Ðạo,
      Buổi Hạ Nguơn ráng tạo cho mình;
            Cho cùng tất cả đệ huynh,
Ngôi Tiên vị Phật sẵn dành cho con.
      Trước hết phải ngọt ngon lời nói,
      Hành động đừng soi bói một ai;
            Tình thương ban rải đó đây,
Khoan dung phá chấp ngày ngày nghe con.
      Tình đạo hữu giữ tròn chữ tín,
      Cộng tình thương chí kỉnh chí thành;
            Thay vì hơn thiệt đua tranh,
Kết đoàn hội họp bạn lành dìu nhau.
      Mẹ không qui đứa nào phải quấy,
      Phải quấy đều cả thảy như nhau;
            Khéo khôn là đứa cầm đầu,
Dây dùn khó đứt ngõ hầu mới nên.
      Con hỡi con! tiến lên hạnh đạo,
      Con hỡi con! dạy bảo thương yêu,
            Có thương mới có dắt dìu,
Có thương mới có tìm điều dạy khuyên.
      Con xem kìa ngôi Tiên vị Phật,
      Từ cổ kim Thánh Thất Chùa Chiền;
            Phải đâu từ cõi thượng Thiên,
Trên Trời rớt xuống tọa yên trong đời.
      Tiên Phật trước bởi người nhân thế,
      Biết tu hành dành để nhiều đời;
            Tuy rằng trong kiếp luân hồi,
Có tu có tiến nhiều đời mới nên.     
Thi:
Nên chăng bởi trẻ ráng lo lường,
Hành Ðạo tu thân kíp kíp bươn;
Chớ chấp những điều dầu chướng ngại,
Ðược vầy mới gọi trọn tình thương.
Thi:
Thương con Mẹ dạy bấy nhiêu lời,
Ghi dạ thừa hành các trẻ ôi!
Bố điển ban ơn cho tất cả,
Mẫu Nghi từ giã lại Cung Trời.
       Thăng.

Bài viết khác:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *